Vào một ngày cuối tuần, người cha dẫn con trai của mình đi tói một vùng quê nghèo cách rất xa thành phố. Người cha muốn con mình chính mắt nhìn thấy cảnh những người dân nghèo khổ làm việc quần quật một nắng hai sương. Ông muốn con trai từ chuyến đi mà biết trân trọng những người dân nghèo, và những sản phẩm mà họ làm ra.
Hai cha con dắt nhau đi trên những bờ be nhỏ phủ đầy cỏ xanh. Vừ đi, người cha vừa chỉ cho con mình biết những người kia đang làm công việc gì.
Buổi tối hôm ấy, người cha đưa con minh đến một nhà nghèo nhất trong vùng để ăn uống và nghỉ ngơi. Vì bên trong nhà tối quá, không đủ ánh sáng, cho nên hai cha con và những người chủ nhà thân thiện phải ra ngoài hiên để ăn cơm và hóng mát.
Buổi sáng hôm sau, hai cha con vui vẻ trở về thành phố. Trên đường về nhà, người cha hỏi con trai:
- Con trai! Con đã thấy được gì từ những người nghèo khổ đó?
Người con không ngần ngại trả lời:
- Cha ơi? Con thấy nhà mình chỉ có một cái bể bơi nhỏ xíu, còn họ thì có cả một con sông dài và xanh biếc.
- Nhà mình phải mua thực phẩm về để ăn, còn họ chỉ việc ra ngoài ruộng và hái chúng về.
- Chúng ta ra đường phải mang khẩu trang, còn họ thì có cả một bầu trời trong lành để thở.
- Nhà mình có một cái ban công nhỏ hẹp, còn nhà họ thì có hiên và cả một sân lớn đầy trăng và sao.
- Nhà mình có cánh cổng bằng sắt, còn họ thì có rất nhiều những người hàng xóm tốt bụng, có thể bảo vệ cho họ bất cứ việc gì.
- Vậy nhà mình giàu, hay nghèo hả cha?