Lại thêm một đêm nữa ngồi đọc tất cả notes của ai đó với hi vọng được hiểu họ. - Những dòng cảm xúc mà chưa ai từng đặt tên cho nó. Khó nói ra, nhưng "hiểu", thậm chí thử đặt mình vào trong những trải nghiệm của họ để "biết".
Nơi những cảm xúc đó, tồn tại quá trình đi từ sự vô định đến sự tự định vị. Hay nói cách khác là sự tìm lại bản ngã trước cái khoảng lặng của kỳ gian. Nói sao cho dễ hiểu nhỉ? Kỳ gian - không gian và thời gian dưới sự cảm thức của tâm hồn. Cái khoảng lặng đó, trong giây lát thôi - tâm hồn tưởng như còn hoang sơ lắm, đến nỗi mà người ta chưa kịp nhận ra những cái tưởng như gần gũi nhất - ở nơi đâu (không gian) và khi nào (thời gian)... Một lịch sử ngược (từ những điều xảy ra gần nhất đến quá khứ xa hơn) sẽ là công cụ để ai đó tìm lại bản ngã của bản thân họ. Có lẽ, khi ấy là thời điểm thích hợp nhất để tìm hiểu phần người của một ai đó! Sẽ không có ai nói cho ta biết rằng trong đầu họ đang chứa đựng những gì - nhận thức cảm tính, nhận thức lý tính hay những trạng thái tình cảm nào theo sự phân định của Tâm lý học. Nhưng sẽ thật dễ dàng để thấy được những câu chuyện thực sự có ý nghĩa đối với một con người, bởi lúc đó chỉ tồn tại cái tôi, một cái tôi không bị ràng buộc.
Ta muốn hiểu con người ấy! Mà tại sao vậy?
Vì sự bí ẩn và bản thân ta tò mò? Có lẽ! Bởi vì bất cứ lúc nào bản thân ta sẽ chịu đựng những cú sốc do những hành động bí ẩn mang lại! Đôi khi, đó lại là hành động của chính những người bạn thân khiến ta cảm thấy khó chịu! Hành động gây sốc đó đôi khi người ta hay gọi là "khùng"!
Cái đẹp ư? Có thể lắm! Nếu như hiểu được hành động của ai đó, giải thích được nó, ta sẽ dễ dàng chấp nhận những hành động đó là có giá trị, là đẹp, và nó gây xúc động cho ta như một liều thuốc phiện khiến bản thân ta sảng khoái.
Điều gì khiến cho ta giờ này phải lang thang trên những miền kí ức của ai đó. Một người! Thử về một người mà ta đang cố gắng để hiểu! Những biểu hiện ban đầu của người ầy khiến cho ta thấy đặc biệt và ta cảm thấy một sự bí ẩn chưa từng. Sự cuốn hút, nó giống như những viễn tượng mà cậu bé Tom Sawyer hướng đến mỗi khi bắt đầu một cuộc phưu lưu. Và ta đánh cá rằng sẽ hiểu được con người ấy. Nghịch lý là ta lại không sao diễn tả nó. Cảm xúc của họ cứ dàn trải ra, những câu chuyện được hình thành từ những mảnh viễn tượng mà chính họ cũng không thể nắp ráp được. Không liền mạch, không cốt truyện, cũng không có mở đầu và kết thúc. Ta lại không biết tại sao sự rời rạc đó vẫn khiến cho ta cảm thấy hợp lý, những mảnh ghép lộn xộn đó vẫn khiến cho ta cảm thấy sự hoàn hảo.
Không chừng ta đã sai hay sao? Ôi, nếu vậy thì...! Có thể nào ta chẳng hiểu gì mà là ta đang cố gắng nhặt nhạnh những mảnh ghép của người khác để xếp vào bức tranh của chính mình, và tự đặt cho nó một bối cảnh hợp lý... Không chắc! Chưa đủ, tất cả những gì ta lĩnh hội được về con người chẳng thể giải thích được cho những cảm xúc không tên mà ta thấy được.
Còn bản thân ta thì sao?
Thời gian này, ta lười viết quá! - điều đó giống như việc ta quên đi sự tồn tại của chính mình... Đọc notes, thấy bạn bè mình giàu có thật, cũng thấy chạnh lòng khi cảm thấy trong đầu ta trống rỗng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét