Ngồi một mình dưới sương lạnh, ta cảm thấy có một điều gì đó giống như gặp lại một vật bị đánh rơi được ai trả lại. Ta yêu cái một mình, một kỳ gian không hề vướng bận. Ta suy nghĩ đến một điều gì đó mà không bị một suy nghĩ khác ràng buộc. Khói thuốc tự do bay lượn lên cao, một số hình ảnh chập chờn như sự thoát hiện của vài ba tinh tú hiếm hoi. Cuộc sống được cảm thấy như là một gia vị rất khó chịu khi ta bắt gặp những giọt trà đắng, từng giọt, từng giọt thấm vào khiến cho đầu lưỡi co ríu lại…. rồi, nó tan ra hoà tan vào tất cả các cơ quan trong khoang miệng, một sự ngọt ngào sa phê khi nhận thấy bản thân ta được hiện sinh với những mùi vị khác nhau mà con người đã có, có đắng cay và có ngọn ngào.
Người ta sợ buồn, sợ cô đơn, nhưng trong cuộc sống này, người ta vẫn phải bắt gặp nó đến nỗi mà có người phải luỵ, thậm chí là quỵ để đi tới huỷ hoại cái kiệt tác tự nhiên mà Người đã ban cho. Còn ta, ta không vô cảm nhưng cứ vô tư mà sống với đời, vẫn thưởng thức nỗi buồn và cô đơn. Có lúc ta tự hỏi, tại sao con người hay nghiện những thứ đắng cay như trà hay rượu mà không phải là những thứ ngọt ngào như đường hay mật. Phải chăng sự ngọt ngào chỉ có thể được cảm nhận khi ta gặp được những thứ đắng cay. Cũng đúng lắm chứ, phải biết yêu những ta sợ để biết giá trị của những cái ta yêu quý để mà còn biết trân trong nó. Ta hãy cứ buồn trong cô đơn, nhưng đừng quỵ luỵ trước nó! :))
Ghét thật! Một điều gì đó đột nhiên giật phắt cái máy quay đang lia vào nội tâm ta. Mặt Trời ! Phũ phàng quá! Muốn kháng cự, nhưng ta dường như yếu đuối trước thực thể này, không thể nào giận được, vì nó đem cho ta những điều hạnh phúc hơn là nỗi buồn và sự cô đơn! Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui! :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét